CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy


Phan_4

Hạ Vũ thoáng run run, không biết có chuyện gì mà cô giáo lại muốn gặp riêng. Đợi các bạn xếp bàn ghế về hết, Hạ Vũ nghe thấy giọng cô Lan nhẹ nhàng:

“Một hai tháng nữa là kỳ thi học sinh giỏi Văn toàn thành phố. Em phải qua được vòng này mới đến vòng thi tỉnh… Mục tiêu em đề ra là gì? Dạo này cô thấy em không được tập trung học cho lắm. Tình cảm học trò đến tuổi em là điều không thể tránh được, nhưng em phải nhớ, nhiệm vụ học tập là hàng đầu.”

Thì ra là cô Lan biết chuyện, mọi người trong trường đều biết chuyện Hạ Vũ thích Việt. Hạ Vũ lo lắng giải thích:

“Em vẫn đang cố gắng ạ, còn việc… việc kia không phải như các bạn đồn đại đâu. Từ giờ em chỉ chuyên tâm vào học tập thôi, cô đừng lo, em nhất định không phụ lòng cô.”

Chương 09

Phượng từ phòng bảo vệ đi ra, đưa cho Hạ Vũ một phong thư:

“Nhìn này, là thư gửi cho Việt đấy, mày có muốn xem trộm không? Hoặc là không cho nó đến tay người nhận.”

“Bỏ đi, xem trộm thư là vi phạm pháp luật đấy! Tao là gì của Việt mà cấm người khác viết thư cho cậu ta.”

“Nhưng mà tao thì lại đang rất muốn phạm pháp một lần.” Phượng tỏ vẻ không cam lòng.

Vừa lúc ấy Thiên gửi xe đi ra. Hạ Vũ giật luôn lá thư trên tay Phượng lại gần đưa cho Thiên:

“Thư của Việt, Phượng trộm nó trong thùng thư ở phòng bảo vệ. Ông mang đưa cho bạn ấy đi!”

Thiên trừng mắt: “Bà không sợ người khác tỏ tình với Việt à? Cần gì phải vậy, đằng nào cũng vứt đi, Việt không đọc đâu, lại đưa hết cho tôi…”

Thiên đột ngột dừng lại như lỡ lời. Hạ Vũ nhìn Thiên đau khổ:

“Vậy là lần trước thư của tôi Việt cũng không đọc mà đưa cho ông đúng không?”

“Không, không phải vậy.” Thiên xua tay: “Việt có đọc, à không, Việt không đọc mà là tôi đọc cho Việt nghe.”

Nét mặt Hạ Vũ trùng xuống, ánh mắt có vẻ buồn bã. Thiên nhận ra điều ấy vội an ủi:

“Thực ra Việt không ghét bà như bà nghĩ đâu. Có lần Việt còn khen bà dễ mến và có hai cái răng khểnh cười duyên nữa…”

Lời an ủi vụng về của Thiên còn làm Hạ Vũ buồn hơn:

“Không phải nói dối để tôi vui, dù biết Việt không thích mình nhưng tôi sẽ chờ… chờ cho đến khi nào Việt nhìn thấy tôi.”

“Thích nhiều đến như vậy ư? Hèn gì mà trong thư viết mùi mẫn quá!” Thiên cười rồi gõ nhẹ vào trán Hạ Vũ: “Bà ngốc quá, thôi vào lớp đi, thư tôi sẽ chuyển.”

Tan học, Hạ Vũ cùng Thành đi lấy xe, Phượng đứng chờ ở cổng trường. Hạ Vũ gặp Thiên ở nhà xe, cậu ta đang loay hoay lục cặp tìm vé, Hạ Vũ quan tâm hỏi:

“Sao vậy, không tìm thấy vé xe à?”

Thiên ngẩng mặt lên trả lời: “Ừ, đang tìm, không biết là nhét nó vào đâu nữa.”

Hạ Vũ không nói gì thêm, đến chỗ xe của mình đang định dắt ra ngoài thì Thiên lên tiếng, mặt mày hồ hởi nhìn về phía Hạ Vũ: “Tìm thấy rồi, may quá, cứ tưởng mất.”

“Thế là tốt rồi, không phải đợi cả trường về hết mới được lấy xe thì khổ.”

Hạ Vũ đáp rồi dắt xe đi ra, Thiên để xe sát cửa nên cậu ta đã nhanh chóng rời đi trước: “Mình về trước nhé!”

Hạ Vũ gật đầu bước tiếp, bất chợt nhìn thấy chỗ Thiên đứng lúc nãy có một mảnh giấy gập đôi rơi ra. Tò mò, không biết có phải trong lúc lục cặp tìm vé xe Thiên làm rơi ra ngoài không, Hạ Vũ nhặt lên đọc xem có gì quan trọng không để trả lại. Đập vào mắt Hạ Vũ là hai dòng chữ nguệch ngoạc:

“Sao mày không nói chuyện rõ ràng với Hạ Vũ?”

“Ui trời! Con hâm đấy mà!”

Hạ Vũ tái mặt, có thể đoán ra ngay Thiên viết giấy hỏi Việt và Việt đã trả lời về Hạ Vũ như vậy. Sao Thiên lại giữ lại và làm rơi trước mặt Hạ Vũ như vậy. Là có ý gì đây? Chắc chỉ vô tình thôi, Hạ Vũ không nghĩ là Thiên cố ý. Suốt trên đoạn đường về Hạ Vũ im lặng không nói chuyện với Phượng và Thành. Đầu óc trống rỗng, lồng ngực đau nhói, bao quanh là cảm giác tuyệt vọng.

Hạ Vũ muốn khóc mà không thể khóc được, xung quanh Việt có biết bao bạn gái thích cậu ấy, cậu ấy có thể tha hồ mà lựa chọn, tha hồ xem thường, chà đạp. Hạ Vũ rốt cuộc cũng như những người khác, là “con điên”, “con hâm” trong mắt Việt. Đau lắm chứ, mười lăm tuổi, lần đầu tiên Hạ Vũ thấy yêu thương một người thật là đau khổ. Khi những tình cảm còn được giấu kín trong lòng thì vẫn còn có thể mơ mộng, có thể hy vọng và ấp ủ những điều ngọt ngào nhất. Dù không nói ra được, dù phải lặng lẽ đứng nhìn, lặng lẽ đi bên cạnh, dù hèn nhát không tỏ bày, dù nhớ nhung đến rơi lệ… nhưng ít ra cũng không cảm thấy đau như thế này. Nói ra rồi thì vui chứ, nói ra rồi, can đảm rồi thì nhận lại được điều gì? Hạ Vũ chán nản, con bé lấy giấy ra bắt đầu viết:

“Việt! Hãy nghe cho rõ những lời mình nói. Mình thích bạn, rất thích, thậm chí mình nghĩ là mình yêu bạn, yêu nhiều đến mức mình có thể làm tất cả vì bạn. Bạn tin cũng được không tin cũng được. Nhưng nếu tình cảm này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, làm bạn khó xử và và chán ghét. Mình từ bỏ, mình chấp nhận bỏ cuộc. Chúc bạn vui vẻ!”

Vẻn vẹn chỉ có mấy dòng thôi mà cứ như chấm dứt một điều gì thật quan trọng trong cuộc đời. Hạ Vũ bấm máy gọi cho Thiên:

“Tôi đã nhặt được tờ giấy, có người nói tôi hâm. Là ai vậy?”

“Ơ…” Thiên hốt hoảng: “Sao lại nhặt được, tôi để nó trong cặp mà…”

Thiên tỏ vẻ ngơ ngác không hề biết mình làm rơi, Hạ Vũ thắc mắc:

“Ông cố tình không xé đi và làm rơi trước mặt tôi để tôi đọc được có đúng không? Mục đích là muốn tôi quên Việt thì ông làm được rồi đấy. Ngày mai tôi có lá thư muốn nhờ ông chuyển, bằng cách gì cũng được, Việt tự đọc hay ông đọc cho Việt nghe cũng được, miễn là nội dung đó đến được tai cậu ấy.”

Hạ Vũ nói một hơi dứt khoát, Thiên giật mình giải thích:

“Thực sự tôi không biết bị rơi mà, lúc Việt trả lại tờ giấy tôi định xé thì cô giáo bước đến, vội quá nhét vào cặp rồi quên mất, chỉ không ngờ là mọi việc lại trùng hợp như vậy, tin tôi đi!”

“Tôi tin ông hay không tin có gì quan trọng.”

Thiên cắt lời: “Nhưng với tôi rất quan trọng.”

“Được rồi, tôi cũng nghĩ ông không cố ý, mà dù có cố ý hay không cũng nên cảm ơn ông đã hỏi Việt câu đấy, để tôi biết mà tự lượng sức mình.”

* * *

Ba năm vì Việt mà để tóc dài, lại cũng vì Việt mà cắt tóc ngắn, lá thư theo như lời Thiên cũng đã đến tay Việt, đọc xong cậu ta cũng không nói gì hay tỏ thái độ gì, chỉ im lặng. Với Hạ Vũ, thế là đủ rồi, yêu thương vừa đủ để đau khổ, đau khổ vừa đủ để từ bỏ, từ bỏ vừa đủ để làm lại từ đầu. Với mái tóc ngắn của mình, Hạ Vũ trở về là Hạ Vũ, cố gắng vô tư vui vẻ, chăm chỉ học tập. Kết quả cuộc thi Văn toàn thành phố, Hạ Vũ và Thanh đồng hạng nhì, dù tỏ vẻ không quan tâm đến Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải đọc tên cậu ta dành giải nhất môn Toán trong buổi tổng kết chào cờ thứ hai đầu tuần. Dũng đạt giải ba môn Tiếng Anh. Thành đoạt giải khuyến khích môn Toán. Những học sinh đạt giải sẽ tiếp tục cuộc thi tỉnh để chọn ra mười bạn cao điểm nhất.

Cả nhóm bạn bên lớp A1 rủ đi ăn kem, người chủ khao là Hạ Vũ, Dũng và Việt vì đã đoạt giải. Dù không muốn chạm mặt Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải tham gia. Đôi lúc Hạ Vũ muốn chạy theo Việt, muốn hét lên: “Tôi nhớ bạn lắm, tôi không muốn quên, không muốn từ bỏ…” nhưng rồi lại kìm lòng xuống. Đôi lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Việt, Hạ Vũ chỉ muốn nhào đến mà ôm lấy Việt, sưởi ấm ánh mắt ấy bằng đôi mắt nồng ấm của mình. Học cách quên thật là khó!

Tan tiệc, mọi người ai về nhà nấy. Hạ Vũ phát hiện ra nhà mình và nhà Thiên cùng một đoạn đường nên cả hai đạp xe song song cùng nhau đi về. Thiên quay sang nhìn Hạ Vũ rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước:

“Tại sao lại cắt tóc? Tóc dài đang đẹp mà!”

“À, từ giờ khi đưa ra quyết định quan trọng, tôi sẽ cắt tóc ngắn.”

“Vậy là bà vừa mới có quyết định quan trọng? Là từ bỏ Việt? Xin lỗi, thực ra lá thư bà nhờ tôi đưa cho Việt tôi cũng đã được đọc.”

“Có gì bí mật đâu, ông là bạn thân nhất của Việt, đọc được thì cũng có sao. Không phải rất nhiều bạn viết thư gửi Việt, ông đều đọc.”

Thiên ngập ngừng sau câu nói của Hạ Vũ một chút, rồi nói:

“Đúng là những lá thư của các bạn khác Việt đều đưa tôi đọc hoặc xé đi, nhưng có một lá thư Việt giữ lại, đó là lá thư đầu tiên bà viết bỏ vào giỏ xe cậu ấy.”

“Ơ, thật không?” Hạ Vũ hấp háy mắt.

“Việt còn không muốn cho tôi đọc. Sáng đi học cậu ta không nói gì về nó. Khi có bạn bắt gặp bà bỏ thư vào giỏ xe Việt bàn tán khắp trường thì tôi mới biết, tôi hỏi cậu ta mới đưa cho tôi đọc… khi tôi đọc xong thì Việt giật lại luôn chứ không bảo tôi xé hay vứt.”

“Điều đó có nghĩa là gì? Ông nói với tôi điều này làm gì?” Hạ Vũ cố tỏ vẻ thản nhiên.

“Ý tôi là, có thể Việt không ghét bà như những gì cậu ta thể hiện.”

“Điều đấy có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã quyết định từ bỏ rồi, không thay đổi được gì cả. Tôi không có ý theo đuổi Việt nữa.” Hạ Vũ buồn bã nói.

“Thật không?” Mắt Thiên sáng lên long lanh, tay lái xe loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đường khiến Hạ Vũ phì cười.

Từ sau buổi tối đạp xe chung đường về cùng Thiên, Hạ Vũ và Thiên trở nên thân với nhau hơn. Vì Thành chỉ khi tan học mới đi chung nên lúc đi học Thiên thường đứng ở đầu đường, đợi gặp Hạ Vũ rồi cả hai cùng nhau qua rủ Phượng đến trường. Bạn bè thấy Thiên hay đi học cùng Hạ Vũ thì bắt đầu có những lời xì xào bàn tán. An, Quỳnh, Thanh bắt đầu nghi ngờ gặng hỏi nhưng Hạ Vũ thẳng thắn phủ nhận, sự thật là vậy nên cũng không có gì phải lo lắng. Hạ Vũ chỉ ngại cho Thiên, tự nhiên lại bị gán ghép với mình mà không có bạn gái hay bị bạn gái giận thì lỗ cho cậu ta quá. Biết chuyện Thiên cười cười xoa đầu Hạ Vũ:

“Chuyện đấy không có thật nên cần gì phải suy nghĩ. Mọi người thích nói, thích nghĩ gì là quyền của họ, chỉ cần tôi với bà vô tư là được.”

“Lỡ bạn gái của ông ghen thì sao? Tôi nghe nói Mai học lớp 8A3 rất thích ông.”

“Cô bé đó hả, chỉ xem như anh em thôi! Trẻ con lắm!”

“Thế chúng ta không phải trẻ con à? Trẻ con thích, yêu trẻ con thì hợp nhau quá rồi còn gì!”

Hạ Vũ cười lớn tiếng khi bắt gặp thái độ lúng túng của Thiên, nếu không thích cô bé đấy thì việc gì phải luống cuống chân tay như thế, thích thì thích việc gì phải giấu. Hã Vũ chớp mắt dò xét:

“Giáng sinh sắp đến rồi, có nghĩ sẽ tặng quà cho ai không?”

“Điên à, tôi không theo đạo và cũng không có bạn gái theo đạo, chỉ có những kẻ điên không theo đạo mới tặng quà Noel thôi.”

“Nói như ông thì Việt Nam mình đầy những người điên.”

Hạ Vũ cười. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười vui như vậy. Thực ra làm bạn với Thiên rất tốt, cậu ta biết cách nói chuyện làm Hạ Vũ vui. Thiên thường hay kể chuyện cười, hay pha trò và cũng rất ga lăng, tâm lý. Khi kể cho Hạnh nghe về Thiên, Hạnh cũng cảm thấy rất có cảm tình. Thêm một người bạn tốt như thế này Hạ Vũ còn đòi hỏi gì hơn nữa. Hạ Vũ thầm nghĩ đến Việt, lúc đầu vì tiếp cận Việt mà Hạ Vũ tiếp cận lớp A1, rồi chính từ đây Hạ Vũ đã gặp được những người bạn tốt, thực sự rất hòa hợp và vui vẻ.

Noel, Hạ Vũ nhận được điện thoại của Thiên hẹn ra quán chú Tư gần trường học có chuyện cần nhờ. Cửa hàng của chú Tư nằm sát cổng trường chuyên bán quà lưu niệm và cho thuê truyện, học sinh trong trường rất hay đến đây để mua đồ. Chơi với nhóm bạn A1, Hạ Vũ mới biết được đây là nhóm chú Tư quý nhất, chú thường hay giảm giá và cho nhóm mượn sách về đọc không mất tiền, từ khi Hạ Vũ vào nhóm cũng được hưởng những đặc quyền y như vậy. Hạ Vũ tò mò không biết Thiên hẹn mình nhờ cái gì? Trời lạnh, Hạ Vũ khoác thêm một chiếc áo len rồi lên xe, đến gần cổng trường thì thấy Thiên từ trong cửa hàng chú Tư đạp xe đi ra, trên giỏ xe là ông già Noel bằng bông buộc trong một chiếc túi thắt nơ rất xinh. Hạ Vũ nghĩ ra ngay:

“Úi trời, còn nói điên mới tặng quà chắc là ông xấu hổ hả? Nói đi, nhà Mai ở đâu tôi mang qua tặng hộ cho.”

“Tặng bà đấy!” Thiên vừa nói vừa nhét túi quà vào giỏ xe của Hạ Vũ, dưới ánh đèn đường Hạ Vũ phát hiện ra mặt Thiên khá đỏ và bối rối còn Hạ Vũ thì trợn mắt kinh ngạc:

“Tặng tôi? Ông có bị điên không? Ông điên thật rồi!”

“Nhận đi!” Rồi như sợ bị từ chối, Thiên vội vã: “Còn một vài điều nữa tôi muốn nói nhưng đợi thi học kỳ xong đã, trời lạnh lắm, tôi về trước đây, bà tự về nhé!”

Dứt lời Thiên phóng xe rất nhanh mặc Hạ Vũ còn đứng ở cổng trường ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hạ Vũ nhìn theo một lúc rồi lơ ngơ đạp xe rẽ vào nhà Phượng. Phượng quả quyết:

“Chắc chắn Thiên thích mày, nếu không thích sao lại tặng quà.”

“Tao không biết, tao nghĩ là không nên như vậy, chúng tao đang là bạn tốt cơ mà!”

“Bạn bè cái đầu mày ý, mày thì nghĩ như vậy. Mày có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng mày cặp kè đi bên Thiên là để trả thù Việt không? Thiên biết chuyện này nhưng cũng không thấy giải thích gì cả.” Phượng cau có.

“Tao, tao làm gì có ý đó, mày biết mà?” Hạ vũ cuống quýt nhìn Phượng. Phượng thở dài:

“Tao biết nên mới nhắc nhở mày. Tốt nhất nên nói chuyện với Thiên rõ ràng.”

Hạ Vũ buồn bã trở về nhà, một lúc sau thì có điện thoại. Vừa “a lô” thì đầu dây bên kia vang đến giọng Thiên hồ hởi:

“Bà thích món quà của tôi chứ?”

“Cảm ơn!” Giọng Hạ Vũ nặng nhọc, ngập ngừng đôi chút tiếp lời: “Nhưng Thiên này, ông làm vậy là có ý đồ gì? Còn nữa, tôi chưa bao giờ có ý lợi dụng ông để đến với Việt hay trả thù Việt gì gì đó. Nếu ông cũng nghĩ về tôi như vậy thì chúng ta nghỉ chơi đi. Đừng làm nhau khó xử nữa!”

Hạ Vũ dập máy rất mạnh. Tiếng chuông đổ dồn ngay sau đó. Hạ Vũ nhấc lên rồi đặt xuống tắt đi ngay. Cứ như vậy lặp lại vài lần, sợ bố mẹ biết nên cuối cùng Hạ Vũ đành nghe máy:

“Hạ Vũ, nghe này!” Giọng Thiên đanh lại xen lẫn tức giận: “Tôi không biết tại sao bà nói vậy nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ xấu về bà huống gì lại nói xấu bà. Tôi đối với bà thế nào bà hiểu, tôi sẵn sàng giúp đỡ bà. Nếu bà nói bà cần tôi giúp để gần Việt hay muốn đi cùng tôi để chọc giận Việt tôi cũng sẵn lòng. Tôi đã nói mọi người nói gì kệ họ, chỉ cần bà tin tôi là đủ.”

“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Hạ Vũ đáp rồi dập máy luôn.

Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hạ Vũ, chỉ cầu mong sao Thiên tặng quà cho mình là nổi hứng bất thường, ngàn vạn lần Hạ Vũ mong Thiên đừng có thích mình. Hạ Vũ rất quý Thiên, nhưng tình cảm với Việt vẫn còn đấy, Hạ Vũ không muốn mất đi tình bạn đẹp hiện tại giữa hai người. Hạ Vũ quyết định sẽ tặng lại Thiên một món quà xem như “trả nợ”. Đó là một album mới của Westlife – ban nhạc Thiên yêu thích nhất.

Ngày mai là nghỉ tết dương lịch, tan học Hạ Vũ đưa cho Thiên một hộp quà nhỏ như bao diêm, dặn Thiên là tối đúng 12 giờ đêm mới được mở. Thiên vui mừng gật đầu đồng ý. Trong cái bao diêm bé xinh ấy, Hạ Vũ bỏ vào một tờ giấy có nội dung như sau: “Hì hì hì, tôi biết là ông sẽ không giữ lời hứa mà. Món quà cần tặng tôi vẫn đang giữ trong tay, 9 giờ tối đến bưu điện gần nhà tôi, tôi sẽ ra đưa nhé!”

Đúng 9 giờ tối Hạ Vũ lò dò đi ra bưu điện gần nhà không thấy Thiên ở đấy. Hạ Vũ đợi hơn nửa tiếng vẫn chẳng có ai đến mới biết rằng mình đang chơi trò thật ngu ngốc, chắc Thiên giữ đúng lời hứa nên không thể đến đây vào giờ này rồi! Xấu hổ vì đã nghi ngờ Thiên, Hạ Vũ chạy về nhà gọi điện:

“Này này, cái hộp nhỏ ấy không có gì tốt đẹp đâu. Ông vứt ngay đi rồi mai tôi đền ông cái khác!”

“Sao lại vứt? Đang đợi đến 12 giờ đêm để mở ra xem đây. Món quà đầu tiên bà tặng, sao tôi lại vứt.”

“Ôi, ôi! Không có gì hay ho đâu, đùa đấy! Ông xem bao diêm bé tí thì đựng được quà gì. Vứt đi, mai tôi cho cái khác to hơn.” Giọng Hạ Vũ ỉ ôi, năn nỉ.

“Không được, cái gì bà cho tôi đều không thể vứt.” Thiên quả quyết.

Hạ Vũ thở dài, không biết đọc được tờ giấy Hạ Vũ ghi Thiên có bực mình không? Hôm sau là ngày nghỉ, buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm Hạ Vũ mới nghĩ đến gói quà chưa tặng được cho Thiên liền đạp xe đến nhà Thiên. Vừa ấn chuông cửa thì An chạy ra, mở khóa và cười toe toét:

“Tụi này đang luộc ngô ăn, thằng Thiên nó cứ bắt phải để phần ngô cho bạn thì bạn đến, thiêng thế.”

Hạ Vũ nhìn vào sân chỉ thấy có xe đạp của Quỳnh và An, không có Dũng, Việt, Minh, Thanh nên hơi ngại khi một mình tìm đến nhà Thiên vào lúc này. Hạ Vũ lấy quyển vở ở giỏ xe, lật úp lên che chiếc đĩa CD được bọc cẩn thận ở dưới rồi vào nhà. Vừa kịp ngồi xuống ghế thì thấy Thiên và Quỳnh từ trên tầng hai đi xuống, Thiên hơi giật mình khi gặp Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng không biết phải nói gì nên gượng gạo nhìn ba người bạn:

“Mình có việc tiện đường đi qua đây muốn mượn Thiên vài đĩa nhạc về nghe.”

“Vậy à, để tôi tìm mấy đĩa hay hay cho bà mượn nhé!”

Thiên nhanh nhẹn chạy lại giá đựng đĩa CD tìm tìm, Quỳnh lúc bấy giờ mới lên tiếng:

“Bạn đến thì vui quá, vào bếp ăn ngô cùng bọn mình đi, kệ Thiên ngoài này.”

Hạ Vũ gật đầu cùng Quỳnh và An đi vào bếp. Lần đầu tiên đến nhà Thiên mà lại để bị hai cô bạn bắt gặp đi một mình thế này, Hạ Vũ không khỏi lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.

Thi học kỳ một xong, Thiên gọi điện hẹn Hạ Vũ:

“Bảy giờ tối nay bà ra bưu điện gần nhà bà đợi tôi nhé. Lần trước tờ giấy bà ghi lỡ hẹn rồi. Tôi là người giữ lời hứa nên không trách bà nghi ngờ tôi. Hôm nay tôi trả hẹn lại cho bà đấy! À, nhớ trả tôi quà lần trước!”

Hạ Vũ xấu hổ lấp liếm: “Biết rồi.”

Đúng giờ hẹn Hạ Vũ đi ra gặp Thiên, Thiên đưa cho Hạ Vũ một gói quà cũng bé xíu như cái bao diêm, giống gói quà mà Hạ Vũ đã đưa lần trước cười nói:

“Đây là thứ mà hôm Noel tôi đã nói với bà thi học kỳ xong sẽ đưa. Này, không giống hộp diêm của bà đâu nhé!”

Hạ Vũ nhướn mắt cầm rồi cũng ném chiếc đĩa quà tặng ấy vào giở xe Thiên:

“Còn đây là quà tôi hôm ấy định tặng mà bây giờ mới đưa được cho ông. Chúng ta hòa nhau nhé, không ai nợ ai.”

Hạ Vũ về nhà nhẹ nhàng mở hộp quà bé xíu ấy ra, bên trong là một tờ giấy màu xanh thoang thoảng mùi thơm của nước hoa được gấp lại như một phong thư. Linh tính mách bảo Hạ Vũ đây là một bức thư tình, chắc chắn rồi, thể nào Thiên cũng viết những điều không nên viết đây mà! Làm sao bây giờ, đọc hay không đọc, trả lại hay giả vờ là nhận. Cái cảm giác này, cái cảm giác này… Phải rồi, có lẽ Việt cũng vậy, khi nhận được những lá thư tỏ tình từ các bạn gái, có lẽ Việt cũng không muốn đọc, Việt không muốn mất đi tình bạn trong sáng với họ, Việt tỏ vẻ lạnh lùng, cao ngạo, khinh thường là để những người kia tự biết mà rút lui. Phải rồi, Việt cũng làm với Hạ Vũ y hệt như thế, có lẽ Việt cũng chỉ mong Hạ Vũ và mình có một tình bạn đơn thuần không muốn vướng vào tình cảm nam nữ nên mới cư xử vậy. Hạ Vũ cảm thấy tim mình nhoi nhói, không nghi ngờ gì nữa, Việt không hề thích mình, chỉ muốn làm bạn với mình cũng giống như giờ Hạ Vũ cũng chỉ mong có một tình bạn đơn thuần với Thiên.

Rốt cuộc thì Hạ Vũ lại lặp lại cái cách mà Việt đã làm đó là để bạn thân đọc thư hoặc ném nó đi. Hạ Vũ trèo lên sân thượng và gọi Hạnh lên:

“Thư của Thiên. Mày bảo tao phải làm gì đây?”

“Đọc thôi.” Hạnh trả lời: “Chẳng lẽ mày không đọc, muốn tao vứt đi, hay trả lại?”

“Tao không biết, tao chả dám đọc đâu.”

“Có gì mà không dám, đưa đây, tao đọc trước.”

Hạnh giật lấy mở thư ra và đọc thầm bằng mắt. Nét mặt Hạnh lúc nhíu lại, lúc giãn ra rồi Hạnh phá lên cười thật to:

“Cậu Thiên này cũng vui tính quá đi! Viết thư cũng hay lắm. Mày có nghĩ là mày thực sự không đọc?”

“Thôi, mày tóm tắt đi! Nghe được thì tao đọc, không thì thôi.” Hạ Vũ làu bàu.

“Tóm tắt, chỉ có ba chữ làm tao buồn cười nhất: Tôi – thích – bà.” Hạnh nhấn mạnh ba chữ làm Hạ Vũ nghệt mặt ra không nói được câu gì, Hạnh lại tiếp tục: “Ngay từ khi nghe mày kể Thiên tặng quà Noel là tao đã biết có ngày này rồi. Mày lẩn tránh làm cái gì. Thích thì nhận lời, không thích thì từ chối, đồng ý chỉ làm bạn, có gì đâu mà phải nghĩ ngợi. Con người mày trước đây đâu có hay lo vớ vẩn như vậy.”

“Nhưng tao không thích cậu ta.” Hạ Vũ lí nhí.

“Được, vậy tao hỏi mày vài câu nhé, trả lời thật lòng đấy! Ở bên Thiên mày có vui không?”

“Vui.”

“Mày có thấy được là chính mình, không giả dối, gượng gạo khi bên cạnh Thiên không?”

“Không gượng gạo gì hết, luôn là chính mình.”

“Tốt, thế bên cạnh cậu ta mày có cảm giác bình yên, an toàn không?”

“Cũng có.”

“Vậy thì đúng rồi, là thích đấy, chính là thích.” Hạnh cười ha ha vỗ vai Hạ Vũ.

“Tao thích Việt.” Hạ Vũ phủ nhận lời của Hạnh. Hạnh cau có:

“Thế những câu tao vừa hỏi mày, mày có cảm thấy thế với Việt không?”

“Sao mày lại hỏi tao thế? Việt có cho tao cơ hội cảm nhận đâu mà biết.”

“Đấy, chính là ý tao. Mày thực tế đi một chút đi! Đừng biến Thiên thành Trung thứ hai. Đừng mơ mộng với Việt nữa. Tụi mình mới mười lăm, mười sáu tuổi. Từ thích đến yêu còn cả một chặng đường dài. Sao mày không cố gắng với Thiên.” Hạnh tỏ vẻ trầm ngâm phân tích.

Chương 11

Cả đêm Hạ Vũ mất ngủ, mặt mũi phờ phạc chui ra khỏi chăn. Hạ Vũ mở ngăn kéo cầm lấy lá thư của Thiên, đêm qua Hạ Vũ đã đọc hết và đó là nguyên nhân khiến con bé không thể chợp mắt. Thì ra Thiên cũng đã thích Hạ Vũ từ lâu, từ cái ngày học lớp bảy khi xếp hàng Việt va vào Hạ Vũ, Thiên chính là cậu bạn đứng sát Việt phía trên, lúc ấy trong mắt Hạ Vũ chỉ có Việt nên không hề biết đến sự tồn tại của Thiên. Càng thích Hạ Vũ, Thiên lại càng muốn bày trò trêu ghẹo cô bạn lớp trưởng lớp bên bằng cách khi xếp hàng cậu cố tình lùi và xô đẩy để Việt dúi về phía sau va mạnh vào Hạ Vũ. Cái trò va chạm ấy vì lý do đó mà xảy ra suốt một thời gian dài, giờ thì Hạ Vũ biết đấy là do cố ý, người chủ mưu chính là Thiên.

Khi biết sự thật ấy Hạ Vũ có chút hụt hẫng trong lòng, giá như là Việt cố tình muốn va chạm với mình thì tốt biết mấy. Suốt năm lớp tám Thiên ngồi cùng bàn với Việt gần cửa sổ, ngày nào cũng thấy Hạ Vũ đi qua lén lén nhìn về phía mình nên vui lắm. Nhưng rồi tin đồn về Hạ Vũ với Trung đã làm tan giấc mơ “cưa đổ” của Thiên, Thiên không muốn làm người thứ ba, cũng vì không muốn làm người thứ ba nên lên lớp chín khi biết người Hạ Vũ thích là Việt - bạn thân nhất của mình Thiên cũng chỉ im lặng. Mãi cho đến lần đầu cùng Hạ Vũ đạp xe về nhà, Hạ Vũ nói sẽ từ bỏ không theo đuổi Việt nữa Thiên mới quyết định bày tỏ tình cảm của mình.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s